Wednesday, April 1, 2009

Niềm tin


Tôi thích đôi mắt của Nga từ hồi nó còn bé xíu, đôi mắt trong veo như hai hòn ngọc cứ lấp lánh suốt ngày, đẹp lạ đẹp lùng!

Nga ước mơ mai sau làm vận động viên maratông, vì nó chạy nhanh lắm. Mỗi lần nó kể về ước mơ đó, mắt nó đầy rạo rực và những đam mê lấp đầy.

Tai ương gán xuống gia đình Nga buộc nó phải làm đơn thôi học lớp 10 ở trường chúng tôi. Nga bị tai nạn phải cắt bỏ hai chân. Tiền đóng học phí nhanh chóng bay vào những tờ biên lai thu viện phí. Đôi mắt trong veo ngày xưa biến mất, biến đi cùng với cái ước mơ nhỏ nhoi chưa bắt đầu đã kết thúc..

Chiều chiều, Nga ngồi trên xe lăn, mím môi đẩy hai vòng bánh xe và nguyền rủa thân thể tật nguyền nặng trịch của chính mình. Nó dừng trước cổng trường vào giờ ra về, nhìn chúng tôi ùa ra như ông vỡ tổ, những đôi chân rảo bước trên con đường ngập đầy lá rụng. Đôi mắt của nó cũng hóa thành mùa thu từ lúc nào. Tôi đứng lặng người nhìn nó mà nhớ về đôi mắt ngày xưa, mong sao có thể đem ước mơ về lại đôi mắt nó, để hai hạt ngọc kia lại trong veo những hạnh phúc bình yên..

Nga ngồi trên xe lăn phóng cái nhìn ra giữa biển khơi. Rồi nó lại cúi đầu nhìn đôi chân mình không vẹn nguyên, đôi mắt ngấn lệ. Từng giọt lệ xuyên vào tim tôi đau nhói.

Tôi cầm con diều mới mua đi về phía Nga. Mùa này, người ta thả diều nhiều lắm. Tôi muốn Nga cũng có được niềm vui như bao người khác.

- Tôi không thể chạy được - Nga buông một câu nói tuyệt vọng.

- Đừng lo - Tôi cúi người và đưa tấm lưng rắn rỏi của mình về phía nó - Leo lên đây. Tôi sẽ làm đôi chân của Nga.

Nga buông dây diều, tôi ôm chắc cặp đùi của nó mà chạy. Con diều bay lên cao, giọng Nga cười thánh thót, hòa với gió biển ru êm. Mồ hôi của tôi hòa quyện với những giọt nước mắt hạnh phúc của Nga rơi rớt trên vai. Tôi vẫn chạy, cát biển mịn màng in những dấu chân tôi trải dài. Nga quàng cổ tôi và nói:

- Cảm ơn cậu. Tôi mất đôi chân nhưng vẫn còn đôi mắt, cảm ơn cậu đã gieo niềm tin vào đôi mắt khờ dại này. Để tôi biết rằng cuộc sống đâu đã tới tận cùng, cậu nhỉ?

Sóng biển rì rào, diều tôi bay cao, ước mơ lại trở về. Chỉ cần có niềm tin thì có thể làm tất cả, Nga ạ. Hãy cứ giữ đôi mắt đầy nhiệt huyết ấy đi. Tôi tin cậu!

Thẩm Quỳnh Trâm(muctim.com.vn)

0 comments:

Post a Comment